Review phim tình cảm Thái Lan Nàng Thicha: Baifern Pimchanok lại tiếp tục gây bão
Review phim tình cảm Thái Lan Nàng Thicha: Baifern Pimchanok lại tiếp tục gây bão
Ba năm trước, Tiểu Phong là công chúa của Tây Lương. Giống như tên gọi, nàng tự do bay lượn trên thảo nguyên rộng lớn. Phụ nữ Tây Lương luôn hấp dẫn người khác bởi sự khoáng đạt, thẳng thắn của họ. Trong đó có Cố Tiểu Ngũ – chàng thương nhân bán chè người Trung Nguyên. Hai người nhanh chóng nảy sinh tình cảm. Thế nhưng ngay trong đêm thành thân, Cố Tiểu Ngũ đã lột mặt nạ, trở lại làm Thái tử Trung Nguyên. Hắn thảm sát đồng bào, giết chết người thân của nàng, bức tử mẹ và ông ngoại nàng. Trong cái ngày định mệnh đó, Cố Tiểu Ngũ mà nàng hằng yêu thương đã vĩnh viễn chết đi. Trên cõi đời này, chỉ còn lại người mà nàng hận nhất – Thái tử Trung Nguyên Lý Thừa Ngân. Nàng hận hắn vì giết cha mẹ, đồng bào của nàng. Nhưng có lẽ nàng còn hận bản thân mình hơn khi đã yêu hắn. Quá tuyệt vọng, Tiểu Phong trầm mình xuống dòng sông Quên. Cả đời này của nàng chỉ âm ỉ nỗi đau thù hận. “Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!” Ngờ đâu, nàng quên, Lý Thừa Ngân cũng quên cùng nàng. Hắn nhảy xuống sông Quên theo nàng.
“Nước sông Quên, đặng quên tình...”
Dòng sông ngàn năm vẫn chầm chậm chảy không biết đã mang theo bao đau thương, bao tuyệt vọng của con người?
Vào ngày hôm ấy, Lý Thừa Ngân và nàng được cứu, nhưng cả hai cùng bị mất trí nhớ. Ba năm sau, hắn là Thái tử Trung Nguyên nổi tiếng tài giỏi, lạnh lùng. Nàng là Tiểu Phong – Thái tử phi đến từ Tây Lương quốc. Thời gian đầu, hai người vô cùng ghét nhau. Hắn luôn tìm cách mắng nhiếc nàng, không cho nàng lại gần ái phi Triệu Lương Đệ. Nàng cũng chả thèm quan tâm đến hắn. Cái nàng muốn không phải là cuộc sống bó hẹp chốn cung đình, nàng muốn được trở lại làm cơn gió tự do bay lượn trên thảo nguyên. Chính vì vậy, nàng thường hay trốn mọi người ra ngoài cung chơi. Trong ba năm gần gũi, Tiểu Phong dần nảy sinh tình cảm với Lý Thừa Ngân và một lần nữa rơi vào vòng xoáy yêu hận.
Đông Cung được coi là một trong những đại diện xuất sắc nhất của mảng ngôn tình cổ đại ngược. Cuốn sách đã gieo sự buồn thương, nuối tiếc và dằn vặt cho nhân vật lẫn độc giả. Quá khứ và hiện tại đan xen với nhau, giằng co độc giả trong những tâm tình thổn thức. Quá khứ có một tình yêu đẹp, nơi Cố Tiểu Ngũ sẵn sàng bắt một trăm con đom đóm cho Tiểu Phong. Còn hiện tại thì khốc liệt, nơi Lý Thừa Ngân toan tính dùng Tiểu Phong như một quân cờ.
Đọc xong Đông Cung, độc giả thường tự hỏi: “Liệu Lý Thừa Ngân có yêu Tiểu Phong hay không?” Theo tôi là có. Ba năm trước, hắn đã yêu Tiểu Phong khi còn là chàng trai bán chè. Và hiện tại là Lý Thừa Ngân, hắn vẫn yêu nàng lần nữa. Nhưng cách yêu của hắn cũng thật khắc nghiệt. Hắn tỏ ra khinh ghét Tiểu Phong để mọi người không chú ý đến nàng. Hắn bảo nàng không được lại gần Triệu Lương Đệ, thực chất là sợ cô ta sẽ hại nàng. Mỗi lần nàng ra ngoài cung chơi gặp chuyện đều được Bùi Tướng quân ra tay cứu giúp. Bùi Tướng quân bận trăm công nghìn việc sao có thể trùng hợp gặp nàng nhiều lần như vậy? Âu cũng là do Lý Thừa Ngân dàn xếp. Hắn có tình yêu. Nhưng hắn còn có nhiều hơn là lòng thù hận, sự toan tính. Được nuôi dưỡng trong cung, có thể trở thành Thái tử một nước, hắn tất phải có những nham hiểm độc ác, thủ đoạn khó lường. Có trách thì chỉ biết trách hắn mù quáng đi theo sự xúi giục của tâm ma.
Lý Thừa Ngân đơn giản nghĩ yêu thương rồi lừa gạt, hủy hoại rồi nâng niu, như vậy là ổn thỏa. Nàng yêu hắn nên dù hắn có làm gì nàng cũng không bao giờ rời xa hắn. Trong mọi chuyện, hắn đều tính toán đúng, nhưng trong tình cảm, hắn đã sai triệt để. Tiểu Phong yêu hắn. Nhưng nàng thà lựa chọn nhảy từ tường thành xuống còn hơn phải ở lại bên hắn. Sự hối hận của hắn, tình yêu của hắn, việc lãng quên của nàng cũng không đủ lấp đầy những hận thù chồng chéo giữa hai người.
Tiểu Phong – người con gái trong sáng ấy đã hai lần cùng yêu người nàng hận nhất. Tình yêu sao có thể lớn hơn mối thù của dân tộc. Yêu đan xen hận. Hận nhưng càng yêu. Những đau khổ, bi ai của nàng không ai thấu. Còn sống một ngày nào, nàng vẫn còn phải chịu những thống khổ đấy. Hình ảnh nàng gieo mình xuống tượng trưng cho kết thúc của hai người – chỉ toàn tuyệt vọng. Cũng tượng trưng cho khí chất của nàng – cho đến chết nàng cũng phải tự do như một cơn gió.
"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về...
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..."
Đến cuối cùng, con cáo nhỏ cũng không thể đợi người mà nó thương. Bài hát văng vẳng trong từng chương chữ, bài hát mà Tiểu Phong hát cho Lý Thừa Ngân nghe ngày ấy cũng chính là bài hát về kết cục của hai người. Chốn Đông cung, Lý Thừa Ngân vẫn sẽ an toàn trên ngai vị của hắn, nhưng rốt cuộc sau ba mươi năm, hắn cũng không thể quên được nàng. Cho đến những dòng cuối cùng, hắn khóc trước mặt Bùi Chiếu – những giọt nước mắt muộn màng không thể làm Tiểu Phong hay Cố Tiểu Ngũ sống lại. Sự thống khổ tận tâm can đang giày vò hắn từng ngày là những gì hắn phải chịu cho việc lợi dụng tình cảm của nàng.
=>> Ngôn tình ngược cổ đại, Ngôn tình sủng h, ngôn tình ghen tuông, ngôn tình h hay tại Waka.vn
Khâm Châu và Ung Châu, nước Đại Tống
Đại Cồ Việt dưới triều Tiền Lê đã có một cuộc xung đột quân sự với nhà Tống trong năm 995. Phía Đại Cồ Việt đã tổ chức hai cuộc tấn công qua biên giới vào lãnh thổ nhà Tống, một cuộc tấn công bằng thủy quân, và một cuộc tấn công trên bộ.
Theo sử liệu Trung Quốc, nguyên nhân các cuộc tấn công là do Bốc Văn Dũng người ở Triều Dương, đất Giao Châu (tức Đại Cồ Việt) phạm tội với triều đình Lê Đại Hành, Dũng đưa dòng họ chạy sang Tống, trốn ở trấn Như Tích. Tướng ở trấn này là Hoàng Lệnh Đức từ chối giao trả phạm nhân cho tướng Việt là Hoàng Thành Nhã. Sau đó, thì vùng ven biển phía nam Đại Tống bị tấn công liên tục bởi các lực lượng cướp bóc từ ngoài biển. Phía Đại Cồ Việt từ chối chịu trách nhiệm các cuộc tấn công này.
Vào năm 995, thủy quân Đại Cồ Việt đã huy động khoảng 100 chiến thuyền sang bờ biển phía nam nước Tống,[c] tấn công vào trấn Như Hồng thuộc Khâm Châu, cướp lương thực và bắt nhiều tù binh sau đó mau chóng rút quân.[2]
Mùa hè năm 995, Đại Cồ Việt huy động 5.000 quân là hương binh ở châu Tô Mậu[d] tấn công vào Ung Châu của Tống với ý định chiếm lãnh thổ. Tướng Tống là Dương Văn Kiệt đã chỉ huy quân Tống đẩy lùi quân Việt.[3]
Năm 996, chuyển vận sứ của Tống là Trần Nghiêu Tẩu đến trấn Như Tích cho bắt Bốc Văn Dũng cùng gia tộc của Dũng tất cả 130 người, giao nộp cho tướng Hoàng Thành Nhã. Sau khi nhận được người, tướng Nhã lệnh chấm dứt tấn công vùng ven biển Tống.
Tháng 7 năm 996, Sứ thần Tống là Lý Nhược Chuyết, chức Quốc tín sư mang chiếu thư vua Tống sang gặp vua Lê Đại Hành, vua đã trả lời đầy thách thức rằng:
Việc cướp trấn Như Hồng là do bọn giặc biển ở cõi ngoài, hoàng đế có biết đó không phải là quân của Giao Châu không? Nếu Giao Châu có làm phản thì đầu tiên đánh vào Phiên Ngung, thứ đến đánh Mân Việt, há chỉ dừng ở trấn Như Hồng mà thôi?[2]
Trước sự thuyết phục của sứ thần Tống, Lê Đại Hành bèn xuống nước: Cướp bể phạm biên, ấy là tội của kẻ bề tôi canh giữ vậy. Thánh quân dung tha, ơn hơn phụ mẫu, nên còn chưa tru phạt. Từ nay xin cẩn trọng giữ chức trách, bảo vệ yên bình ở nơi biển nước.
Hòa bình cả hai nước được lập lại.